Từng hôm quạnh quẽ nỗi âu sầu
Bởi lỡ duyên tình có đến đâu
Ngọn cỏ khi nào còn gọi nắng
Nhành hoa thuở ấy đã phai mầu
Êm đềm những buổi vờn sương lạnh
Rả rích bao ngày trút giọt ngâu
Lạc bước đường xưa ai khuất nẻo
Đành buông bỏ mãi ước mơ đầu.
Hết nhé cùng ta cạn chén sầu
Nhân tình thế thái ngại gì đâu
Cho dù cuộc sống còn gian khó
Hãy cứ như hoa trổ thắm mầu
Khép lại bi ai ngày gió chướng
Khơi bùng thiện cảm giữa mùa ngâu
Nâng ly tiễn biệt ân cùng oán
Viễn cảnh tương lai sẽ khởi đầu