Gạ mỗi bài thơ khoảng mấy ngàn,
Ta cười hí hửng rõ mình gan.
Khoe tài thánh võ đâu cần luận,
Cậy sức thần văn chẳng dễ bàn.
Vẩy bút tay luồn qua rặng liễu,
Gieo vần ý đọng giữa nhành lan.
Đời rong ruổi lắm không cầu cạnh,
Chỉ ước trong lòng mộng vẫn an.
Ta giao bán chữ độ mươi ngàn
Được hẳn dăm bài chẳng dối gian
Bởi ước tình thơ luôn rộng mở
Rằng mong nghĩa bạn mãi căng tràn
Thương thì ghé lại câu đừng xét
Mến hãy vào xem vận chớ bàn
Dẫu chẳng mua gì vui vẻ tiễn
Thôi đành cất gánh chọn bình an
Thơ anh viết mãi có dư ngàn,
Đốt bỏ sao đành lịnh vợ ban.
Chọc giỡn linh tinh làm mắt ngập,
Đùa chơi vớ vẩn khiến mi tràn!
Lòng sâu thủ nghĩa trong đời thực,
Bút cạn ru tình giữa thế gian.
Giấu ỉm … đừng mong mà hủy diệt,
Ai ngờ … phía địch báo hòa an.
Bán cả bài thơ chỉ ít ngàn,
Sao đòi kiếm nổi bát canh chan.
Chân trèo vỉa núi khoe cơ khỏe ,
Mặt ngẩng thang mây lộ sức càn.
Sống chẳng khom mình theo lũ tục,
Đi còn đứng thẳng với nhân gian.
Thêm bầu huyết nhiệt hòa trong gió,
Kẻ sĩ nghìn năm vẫn thích gàn.
Phát tập thơ điên chốn thượng ngàn,
Mang hồn khói huyễn giữa dương gian.
Ngồi tu nước lã thay bầu rượu,
Đứng hái trăng lu đổi mộng tàn.
Cỏ dại lan nhanh đầu bến cảng,
Gà rừng gáy vội trước tam quan.
Ta luồn dép trái lừa hư ảo,
Gọi gió vô thường khẽ báo an.
Dạo bán trăng non ghé cội ngàn,
Đêm buồn rỏ lệ héo không gian.
Hồn say bỏ phố đi tìm bạn,
Khách tỉnh lìa quê đến tụ đàn.
Mực tím loang mầu tim chực vỡ,
Thư hồng nhuộm sắc máu trào lan.
Thơ tình khói nhạt mờ nhân ảnh,
Hỏi nhé ai người thấu nỗi oan.
Rẻ rúng thơ ta cũng số ngàn,
Khuya nằm đắp chiếu lặng nghe than.
Trăng qua mái rạ mơn triền núi,
Gió dạo ao sen gợn sóng tràn.
Bạn cũ lâu ngày không ghé hỏi,
Người xưa mấy bận vắng câu bàn.
Rêu phong trước giậu căn nhà cỏ,
Mắt lão chưa nhòe thiếu lệ an.
Bài thơ mẹ đọc dưới thông ngàn,
Lệ nhỏ u hoài đọng thế gian.
Lá thẫm rơi lìa trong đổ nát,
Hoa tươi rụng vỡ giữa hoang tàn.
Hồn nghe vọng tiếng thân người ngã,
Dạ thấy vang âm máu chảy tràn.
Nhớ tháng từng ngày con ở lại,
Cho đời mãi đẹp vững yên an.
Tìm đâu hạc nội với mây ngàn,
Để lánh xa dần bọn tiểu gian.
Cõi tịnh không, lìa nơi ngập tỏa,
Dòng trong vắt chảy, suối tuôn tràn.
Thơ ngâm giữa tiếng chuông chùa vẳng,
Rượu nhấp bên hương vối luận bàn.
Bước rảo như sương vờn gió núi,
Say miền lãng bạt cảnh khương an.
Mảnh đất ngày xưa cận suối ngàn,
Đêm nằm tiếng ếch vọng nhân gian.
Vài ly nước mát lòng ngưng trệ,
Nửa bát cơm chay bụng ứ tràn.
Mộng thấy xoay vần – sao hết luận,
Thân ưa chuyển dịch - huống chi bàn.
Dăm người dọ hỏi thường im ắng,
Chỉ nguyện duyên tròn giữa lặng an.
Mắt thấy hư vô – giữa cõi ngàn
Tâm lùa vọng khởi – thổi mây tan.
Người qua chẳng để gì trên cát,
Nước chảy còn in dấu đá bàn.
Một tiếng chuông xa truyền vũ trụ,
Vài luồng khói lạnh tỏa không gian.
Ngồi yên nõ hỏi là chi nữa,
Nhẹ bỏ ưu phiền giữ tịnh an.
Ẩn dưới tàng cây giữa tịnh ngàn,
Êm đềm tĩnh lặng đếm thời gian.
Bình tâm cội phúc tương phùng đẫy,
Tỉnh trí nguồn thơ giã biệt tràn.
Ý dạo vô thường đâu hẳn rỗng,
Thân hồi biến đổi đã hòa an.
Đôi lời khẽ hỏi còn hay mất,
Chỉ nguyện tròn duyên bát nhã bàn.
Trời khuya nhẹ gửi gió hương ngàn,
Bỗng lặng thinh buồn kẻ trá gian
Mộng đẹp tan theo cùng sóng khói,
Tình xa vĩnh biệt mối chơi tràn
Hồn xưa ngẫm lại lòng thư giãn,
Ý cũ suy hoài dạ bảo an.
Một cõi đi về thôi vọng tưởng,
Chân không nẻo tịnh nỡ chi bàn.
Chuồng kia lảnh lót tiếng chim ngàn?
Dụ bạn sa vào trận kẻ gian.
Suối biếc kêu rêu nhiều nước đục,
Non cao nhộn nhịp lắm sô tràn.
Câu văn ý nhạt hoài tha thiết,
Chén rượu tình si vẫn thắm bàn.
Trí nhẹ như hòa theo gió thoảng,
Mong rằng mãi tịnh cảnh trời an.