Hoa Ban

Em là sơn nữ mọc đồng khan
Đất bạc vươn lên chẳng úa tàn
Kém vẻ yêu kiều không oán giận
Thua màu diễm lệ chả hờn than
Từng khi hạ đến khoe hồng bản
Mỗi độ xuân sang nở tím ngàn
Khiến dạ thi nhân trào cảm xúc
Vung ngòi bút vẽ tả nàng ban

DUNG NGUYÊN

Lỡ

Khẽ cảm ơn người khéo trộn pha
Phiền ưu oán giận được trung hòa
Cho hồn khấp khởi đu nhành lá
Để dạ mơ màng cưỡi nụ hoa
Gió vội hùa theo làn khói mỏng
Chiều nghiêng cố níu mảnh dương nhòa
Ai trần lạc thú muôn điều lạ
Một phút không kìm lỡ bước sa

DUNG NGUYÊN

Xuân Phai

Lầm lũi trong chiều một bóng côi
Mưa tuôn bản nhạc dẫu không lời
Bầu trời xám ngắt mây mờ rải
Mặt đất đen ngầu nước lặng trôi
Khiến dạ âu sầu thương chẳng vợi
Nghe hồn khắc khoải nhớ nào vơi
Thề xưa khắc cốt ta còn đợi
Tủi nỗi xuân kia đã hết thời!

DUNG NGUYÊN

Ảo Huyền

Một mảnh trên cao sáng rạng ngời
Ngân hà vạn dặm lướt thuyền chơi
Làm duyên với gió từ bao thuở
Kết nghĩa cùng mây đã mấy đời
Tối hạ long lanh màu bạc dát
Đêm rằm hơ hớ ánh vàng phơi
Xưa nay ối kẻ mòn nghiên bút
Tả nét trinh nguyên chẳng tiếc lời

DUNG NGUYÊN

Làm Khách

Bạn ở làng bên cách mấy đèo
Sang mừng tiệc cưới xoải chân leo
Đường xa gối mỏi dừng đôi lượt
Dốc vắng mình côi bước một lèo
Tới bữa canh bon cùng chả rắn
Vào mâm nậm pịa với giò heo
Men nồng bát rượu ngô vừa nấu
Chẳng ngại ngần chi chén hết vèo

DUNG NGUYÊN

Cung Sầu

Đàn ai đảo phách trỗi gam sầu
Tủi mối chân tình chả được lâu
Dấm dẳng cung trầm thương ái nhạt
Đìu hiu bóng lẻ xót duyên đầu
Khuôn trăng rạng rỡ hồn mê đắm
Mắt phượng u buồn ánh hút sâu
Có phải ông tơ toàn giễu cợt
Thề kia như nước chảy qua cầu

DUNG NGUYÊN

Tự Thán

Tuổi trẻ ai rồi cũng sẽ trôi
Vừa đây ngoảnh lại đã xa rồi
Trăm năm ví thử chiều mưa vậy
Vạn kỉ coi là giấc ngủ thôi
Kiểm đếm buồn vui chừng mấy bận
Nhìn qua sướng khổ được bao hồi
Từ nay mặc kệ xuân tàn úa
Để hạ thay màu điểm nét môi

DUNG NGUYÊN

Tự Huyễn

Bữa tối nhâm nhi chén rượu nồng
Hiên nhà một bóng thẫn thờ trông
Ai xoay ánh nguyệt lu trời rộng
Ta khát vành môi dịu sắc hồng
Thả giữa không gian nguồn nhiệt huyết
Đan bầu vũ trụ nỗi niềm đông
Ru đêm tiếng lá rơi xào xạc
Mảnh nhớ trong tim trỗi phập phồng.

DUNG NGUYÊN

Nét Quê

Hạ đến đầm sen tỏa ngát nồng
Hương dìu dịu phả dọc triền sông
Thân dầm nước đục vươn chồi biếc
Rễ bám bùn đen trổ sắc hồng
Giữ vẻ trang đài bao kẻ mến
Gieo niềm nhân ái vạn người trông
Vui đời giản dị miền thôn dã
Mộc mạc an nhiên phúc hạnh chồng.

DUNG NGUYÊN

Hoa Gạo

Mỗi tháng ba về gạo trổ bông
Triền đê bỗng chốc chuyển gam hồng
Bầy ong kiếm mật châu vòi hút
Lũ trẻ tan trường ngước mắt trông
Dẫu vạn phong trần vui gác bến
Dầu muôn bão táp vững canh đồng
Chưa từng vướng bận dù thua thiệt
Ưỡn tấm thân trần đón gió đông!

DUNG NGUYÊN